Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

Văn Việt 1



Chưa bao giờ tôi coi viết như một nhu cầu tự thân và thiết yếu.
Viết khi có cảm hứng, đó là căn bệnh mà mãi mãi nhà văn – nhà báo Việt không thể vươn lến đến tầm của thế giới,  huống hồ cảm hứng lại nghèo nàn và tù đọng.

Có điều gì mới trong cuộc sống?

Khi mà nhà văn ngại dấn thân vào chính cuộc sống ấy, ít ra là bằng tư tưởng. Có bao giờ họ đề tư tưởng đi hoang, để tư tưởng đi lạc và cố gắng đi sâu vào những đáy sâu của những trạng huống của con người, sự nguy  hiểm luôn rình rập, có khi phải trả giá bằng những bất hạnh của cuộc sống bình thường. Bởi không muốn đưa linh hồn theo những bước chân vô định của dòng tư tưởng nên họ mãi mãi chỉ quẩn quanh với ước mơ làm nên một tác phẩm lớn mà cả thế giời phải giật mình, bởi một quả sung nẫu cuống.


Nhà văn Việt lè lưỡi trước mùi hôi thối của cuộc sống và co chân ngay lên ngay cả khi xe cảm hứng đưa họ tới giữa đống lầy.

 Không cần đến khi phải đọc Đôi mắt của Nam cao mới biết rằng: Văn thơ không  chỉ sinh ra từ mía ướp bưởi, thuốc lá thơm …mà còn sinh ra từ cuộc sống cơ cực. Các nhà văn dấn thân coi cơ cực là cảm hứng, nhưng đáng tiếc, khi thân thể họ cơ cực thì tinh thần của họ đang ngủ trên đệm dát vàng của lí tưởng. Mà Văn thơ – theo một nghĩa ít quần áo nhất  lại là sản phẩm của tinh thần.

Nhưng cũng có nhà văn chỉ nổi danh một lần, đời văn cũng chỉ cần có vậy. Họ đã tìm đúng gốc sung hay là cơn cảm hứng đã tóm cổ họ khi họ còn đang mơ màng trên án văn, giường chữ?

Họ sẽ không thôi nói về điều đó cho đến khi cay đắng nhận ra rằng, đằng vũng nước ngọt, con đường trước mặt chỉ còn là sa mạc cát trắng, không thể quay lại được nữa. Họ lê bước tiếp với 99% nối tiếc về tác phẩm đã làm cho họ có danh có phận và 1% hy vọng mơ hồ lại một lần nữa được số phận đặt dưới gốc sung.

Văn chương, đối với họ giờ là vài uyển ngữ, vài dụng từ làm cho cuộc nhậu thêm phần sâu sắc. Bởi vì dù họ thất bại ở đâu, chắc chắn họ vẫn còn chỗ đứng trên bạn nhậu với các chiến hữu, những người không lúc nào nghi ngờ họ là nhà văn, dù tác phầm được tặng chỉ là cho vợ đọc lúc mất ngủ.


Còn nữa....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét