Thứ Năm, 16 tháng 8, 2012

Đụng xe



Thiếu tá, lâu lắm rồi mới quay lại đây, vẫn thấy vẫn thấy ....Thiếu tá sáng nhìn thấy hai thằng ranh mải nhìn mông con bé mặc jean bó, đâm bố vào đầu xe tải. Nhớ lại Thiếu tá cũng đã từng đụng xe.
Như này này.....


Buổi sáng, anh đau khổ vì không tìm lại được giấc mơ đẹp mà anh vừa bị lôi ra khỏi nó bởi tiếng gầm rú của xe máy ngoài đường. Anh thơ thẩn cố gắng tưởng tượng lại, chiêm bao lại, để hòng thấy được cảm giác vừa trải qua.

 Nhưng vô ích.

 Cử chỉ cũng thế. Cái cử chỉ diễn ra trong mắt anh sáng nay khi anh va nhẹ vào chiếc xe máy của một cô gái đi đường, nàng trạc 35 tuổi, ắt hẳn đã có chồng con, nhưng vẻ đẹp còn đằm thắm lắm. Anh rẽ ra từ một đường nhỏ, cú ngoặt tay lái hơi gấp làm anh chạm đầu xe của anh vào hông xe của nàng. Nàng hơi ngoái lại, vẻ bất ngờ. Anh chạy lên ngang nàng và, “xin lỗi!”. Tất cả với anh chỉ là bình thường, theo phép lịch sự của người di đường, va vào người nào anh cũng xin lỗi.

Nhưng lần này anh đã bất ngờ, nàng hơi mím môi và khẽ cúi đầu, có một tiếng “dạ” chực thốt ra từ miệng nàng, nhưng nếu được thốt ra, tiếng dạ ấy chắc sẽ phải gói bằng một nụ cười, một nụ cười e thẹn. Cử chí ấy hớp hồn anh, làm anh rung động và buổi sáng bỗng nắng òa lên, Con đường bỗng trở nên tươi mát. Lúc đó, sự thẹn thùng của nàng lây sang anh, khiến anh không dám ngừng lại, không dám quay đầu tìm nàng, cho tới khi anh đi chậm lại để hòng nhìn nàng thì đã không thấy nàng nữa.

E thẹn khi có người nói lời xin lỗi với mình. Trạng thái xa xỉ trong thế giới hiện tại mà người ta chỉ muốn nhìn mông và ngực mà sợ không dám nhìn vào mặt. Nhiều khuôn mặt lạnh lùng, quá nhiều. Nhiều khuôn mặt xã giao, nhiều quá. Thẹn thùng đã thành xa xỉ, thẹn thùng trước một lời xin lỗi còn quý hiếm hơn nhiều lần. Ngày nay, ngay  cả lúc lên giường lần đầu thì người ta cũng không thẹn thùng, mà là căng mình lên chống đỡ hoặc: cho lấy lệ.

Anh bắt đầu đi tìm kiếm những cử chỉ tương tự, sự e thẹn, sự nhún nhường, nụ cười, mím môi, khẽ cúi đầu. Nhưng anh không tìm thấy, hoặc chỉ thấy những phiên bản của nó ở đâu đó,  một bà già, trên phim ảnh, trên báo…Cho tới khi anh nhận ra …

Cử chỉ đó của nàng sáng nay là dành riêng cho anh mà thôi. Nàng chỉ làm thế khi anh va vào nàng, tính sở hữu làm cho anh thành độc nhất có cử chỉ của nàng. Đúng rồi, nụ cười ấy, cái mím môi ấy, tính nữ ấy là cho anh, cho chỉ mình anh. Nhưng anh lại bất chợt lo lắng, nàng có làm thế không với người khác khi va vào nàng. Liệu anh có thành người độc nhất chiêm ngưỡng cử chỉ của nàng? Liệu cử chỉ của nàng có phải là độc nhất? Hay đã bao nhiêu người có cử chỉ ấy của nàng, nó đã diễn ra từ khi anh chưa gặp nàng. Thậm chí, khi anh chưa ra đời và sẽ còn mãi, kể cả khi anh không còn nhớ nổi cử chỉ ấy nữa?
 .......

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét