Sáng đi
làm, đi trong dòng người bất tận của thành phố, anh nhìn cái gì? Anh bàng hoàng
nhận ra là anh đã không thấy gì nhiều, chỉ là con đường đi làm, nhàm chán, đơn
điệu cần phải vượt qua.
Chắc
chắn, anh không thấy: bà bán hủ tiếu đang trò chuyện với cô bán bánh mì giờ
vắng khách, một bà sồn sồn đang cười duyên với ông xe ôm sù xì đứng ngó theo
bóng bà ta qua đường. Hai cô sinh viên trường kinh tế trò chuyện tựa hàng rào,
cô áo trắng vô tình gạt đổ ly café và cô thứ hai nhăn mặt cười, mấy anh trung niên đợi việc ở đầu đường đang ngồi chia
nhau điếu thuốc, bà hàng buôn vải mở cửa muộn vừa ngáp vừa trò chuyện với cô
bán thuốc lá trước cửa. Mấy ông già hưu trí quây quanh một bàn cờ tướng với hai
ông mặt đỏ gay ngồi ở giữa, và café, café mọi góc phố, khắp lề đường. Nắng sáng
làm bừng lên khuôn mặt cô thiếu nữ hóng nắng sau lớp kính trong suốt ở tiệm
cafe, hai cô đồng nát với màu áo cháo lòng đặc trưng đang cân mớ sắt vụn từ một
cửa hàng mới đóng cửa, chính là cửa hàng hủ tiếu mới cách đây bốn tháng rầm rộ
khai trương, mấy anh chở hàng chất những thùng carton sữa True milk lên xe và
chuẩn bị đi bán hàng, hai bé con bán vé số đang gạ một ông bơm xe....
Theo dòng
người trên đường, có bao giờ anh nhìn thấy cuộc sống đang chảy bên lề đường? Ít
lắm, cơ hội để anh có thể ngắm cuộc sống ngoài dòng xe chạy, vì sợ bị cảnh sát
thổi còi, xe sau húc vào anh, anh húc vào
xe trước.
Nhưng tất
cả những khó khăn ấy chỉ là vì anh, không bao giờ đi chậm được, đường xe là con
đường mau chóng giục người ta tới điểm đích muốn đến. Quên hết mọi cảnh vật
đang diễn ra bên lề đường, quên khung cảnh chứa con đường, quên cả chính mình,
để chỉ nhớ đến tốc độ, hoặc hãn hữu hơn, dòng người - xe đang cuốn đi cùng
mình. Tốc độ sinh ra để cho cuộc sống chạy nhanh hơn, vội vã hơn, và mất mình
nhanh hơn.
Tốc độ là
thành tố mang ít tính cá thể nhất, anh còn đi xa hơn tới mức cực đoan, tất cả
những thành tố mang tính so sánh đều diệt trừ cá tính. Tốc độ được định vị bởi
đích đến, điểm chung để hiểu và công nhận nó. Tốc độ cuốn hút con người vào một
cuộc chạy đua chung, nơi đó cá tính phải được loại trừ để nhường chỗ cho sự so
sánh thành tích. Không có tốc độ đứng một mình, con người giao phó mình cho tốc
độ là con người sẽ bị tước đoạt tính cá thể.
Hay anh
phải nghĩ ngược lại, con người muốn quên phắt cá tính của mình đi, nên họ giao
phó mình cho tốc độ. Cho con đường, cho đích đến?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét