Gió
hây hẩy thổi vào má cô, vào ngực cô, anh thấy đời như say lên, như ấm lên từ nụ
cười trắng muốt của cô.
Bông dưng, giữa câu chuyện đang chảy dài như
nước, một tiếng rền nho nhỏ kéo dài, như bị kìm nén đã lâu vang lên từ phía sau
cô, làm đôi gò mông cô rung lên nhè nhẹ, cơn hưng phấn bất chợt của cơ thể
khiến mặt cô đỏ lựng. Rõ ràng là không có hơi thối, có thể là do gió đã mang đi
hết nhưng sự thẹn thùng đến mức xấu hổ thì còn ngay nơi cô.
Anh bất chợt lúng túng, phải làm gì với người
bất chợt đánh rắm? Anh đã học kinh nghiệm xử sự với những người đổ nước ra bàn,
tuột quai giày, hay tệ hơn phun nước bọt vào người đối thoại, nhưng lại chưa
từng gặp cảnh phải cười nói bình thuờng với ngưuời vừa đánh rắm, nhất là lại là
một cô gái trẻ, người mà một chiếc cúc áo tuột ra nơi ngực cũng là một thảm họa
giao tiếp.
Anh
đành tiếp tục nói về câu chuyện mình lưu lạc ba năm trời trên đất Miên, nhưng
rõ ràng, chúng không hề động đến một sợi thần kinh chú ý của cô. Suy nghĩ của
cô chắc còn đang hướng về sự xuất hiện bất ngờ và chết tiệt của cái rắm vừa
rồi.
Và
mông cô, đôi gò bồng đảo đang cong lên sau lớp quần jean chắc cũng phải đỏ lên
vì hành đông bắt cẩn của chiếc van khu. Hình ảnh đôi mông trắng đang đỏ lên vì
ngượng khiến anh thích thú. Anh những muốn thú nhận với cô, tôi đang nói với cô
về gió và mây nhưng đầu tôi chỉ nghĩ đến mông cô. Đôi mông tuyệt diệu.
Nó
càng tuyệt diệu hơn trong cơn ngượng ngùng, cơn ngượng ngùng lây sang anh, làm
cho anh hứng khởi tới mức không nói gì được thêm nữa, anh từ từ hạ giọng, rồi
im lặng.
Nhưng
không thể nào im lặng hơn được nữa, cơn thẹn thùng khi mất tính cá thể sẽ thành
một sự quá thể, một nỗi bực mình, anh cố lôi mình và lôi cô ra khỏi nỗi thẹn mà
cô đang chết đuối trong đấy. Và, như có sự mách bảo của bản năng, anh cầm tay
cô, nhìn vào mắt cô, kéo cô lại gần mình. Cô, bị cơn thẹn thùng xô đẩy, đã khẽ
ngả vào người anh. Như đã ngầm đồng ý với anh từ trước.
Thật
khó tin, sau này nhớ lại anh vẫn không thể tin nỗi, tình yêu, một trong những
tình yêu sâu đậm nhất của anh, lại bắt đầu từ một cái rắm.
Thiếu tá như muốn nghĩ rằng, một ngày, nàng sẽ nhớ đến anh, với một nụ cười và cơn thẹn thùng trên má. Ký ức, một lần nữa lại quay lại và cưỡng hiếp nàng, khiến nàng thẹn thùng, vừa thích lại vừa chống lại.
Trả lờiXóa