Nếu có một cái gì đó có thể làm thước đo cho tình yêu, đó chính là thời gian. Thiếu tá nghĩ, hầu tiếp tục về sự bất tử, lần này là tình yêu.
Nhưng điều kiện tiên quyết của sự bất tử là cái chết. Anh cần phải chết để thành bất tử, tình yêu cần phải chết đi, một cái chết vật lý để thành bất tử.
Tình yêu được lưu giữ trong tâm tưởng, được ghi nhớ, được tái định nghĩa và mở rộng, không bị phai mờ bởi thời gian và cuộc sống thường nhật, được thăng hoa khi bất chợt tái hiện, đó là tình yêu, ở một nghĩa trọn vẹn nhất.
Thế giới vội vã, hám tiền và háu ăn đã làm phai mờ ý nghĩa này, thước đo của tình yêu bây giờ là sự gần gũi về xác thịt, tiền lương hàng tháng, ly nước nóng khi lạnh, cái băng vệ sinh khi đến tháng....Tất cả những thứ đó cần cho tình yêu, Thiếu tá không phủ nhận. Nhưng nếu đặt chúng lên bàn cân của để cân tình yêu thì tình yêu trở thành thứ gì đó khá là buồn cười. Anh yêu em vì mông em căng và em làm tình giỏi, em yêu anh vì lương tháng anh nộp đủ , khi em lạnh anh lấy nước nóng, khi em đèn đỏ anh mua băng vệ sinh...
Một số, cho rằng tình yêu cần cả những thước đó là sự giận hờn, hiểu lầm, đau khổ...sự hành xác bắt buộc, Thiếu tá đã từng và công nhận khi cái tôi của cá nhân trương nở lên thì tình yêu thành sự bất hạnh. Tình yêu, lúc đó, như một bãi chiến trường để các cá nhân sử dụng vũ khí "cái tôi" chiến đấu với nhau. Thiếu tá không kêu gọi diệt dục như bọn bỏn để tránh trận chiến này, kêu gọi diệt duc thì Thiếu tá viết về tình yêu làm gì làm gì làm gì? Bọn không yêu thì không có quyền nói về tình yêu, giống như cái mồm móm thì làm gì có quyền nói về chân lý?
Một số khác thèm muốn nhưng vật-chất-được-định-nghĩa-như-tinh-thần: Đứa con, sự lo lắng, yêu thương, gần gũi...Thiếu tá cũng không phủ nhận. Thế nhưng khi lưu giữ được tình yêu trong một khoảng thời gian đủ dài, dù đối tượng yêu đương không còn nữa, tình yêu ấy mới trở nên sáng rõ, mang đầy đủ yếu tính của nó. Khi đó thì đối tượng của tình yêu không còn quá quan trọng nữa, tự nó sẽ lấp đầy nó.
Thiếu tá buồn rầu khi nghĩ về sự quy hồi, chả phải, lần đầu yêu Thiếu tá cũng nghĩ như thế này sao, yêu chỉ để mà yêu???
Nhưng rồi Thiếu tá nhận ra, sự quy hồi này không có nghĩa là Thiếu tá bồng bột quay lại, để nói: Anh yêu em chỉ vì anh yêu em. Mà giờ, Thiếu tá đo được chiều kích của nó, gởi gắm vào nó một tiếng "vâng" đầy tuyệt hảo.
Ai trên đời này biết nói tiếng "vâng" với tình yêu? Tiếng "vâng" viên mãn của trải nghiệm. Tiếng "vâng" của con người đã lớn, đã thuần phục và hòa hồn với chính mình, với tình yêu của mình, bỏ qua những ham muốn vật chất, bỏ qua nhưng giận hờn và đau khổ.
"Vâng", tình yêu là thứ phải vượt được thời gian.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét