photo onnet unknown source
Kỷ niệm là
thứ đã mất đi thực tại, mất đi cái lõi hiện thể của nó, hay phải nói: Hiện thể
của nó phải mất đi, chết đi để nó thành kỷ niệm.
Cái chết của
một người, xét theo ý nghĩa với người ở lại, chính là cuộc sống mới bắt đầu, cuộc
sống không ăn thức ăn, không hít khí trời, không nhậu và không chơi gái. Giờ
đây, thức ăn của họ là trí nhớ của những người ở lại, mà hiện thể là những kỷ vật họ để lại, mỗi nơi
chốn họ đi qua, mỗi hình ảnh họ gắn vào.
Cuộc sống, nếu
có thể gọi là vậy, không liền mạch như trươc kia, khi họ còn sống, nhưng lại
lâu bền, rộng rãi hơn. Nó ở mọi nơi, mọi lúc, chỉ cần anh vô tình chạm vào hỉnh
ảnh, âm thanh, mùi hương, cảm xuc…gắn liền với người đã chết, lập tức người chết
kia sống lại, trong anh.
Thế nhưng
khi họ còn sống họ vẫn có cuộc sống này mà. Họ vẫn được những người đã xa nhớ về khi gặp lại những kỷ vật, nơi chỗ, hành động,
cử chỉ, câu nói, bài viết …của họ. Điều
này có vẻ mâu thuẫn?
Hãy thử
nghĩ, anh đang ở xa người tình và anh nhớ về người tình, với ý nghĩ sáng tỏ là cô
ta vẫn còn sống. Ý nghĩ của anh không khỏi pha trộn những thèm muốn, nhưng ghen
tuông vì không có nàng. Đó là nỗi nhớ, có thể những gì với nàng đã biến thành kỷ
niệm nhưng bản thân nàng chưa là kỷ niệm. Ơ đâu đó nàng vẫn sống, nàng chưa biến
đi, nàng vẫn là nàng, chưa thành của anh, chưa thành kỷ niệm của anh, anh chưa
sở hữu nàng. Bởi vì một cuộc sống, không thể nào khác được, có linh hồn và thể
xác. Cuộc sống – đã chết cũng thế, nó cần linh hồn – nỗi nhớ về nàng và thể xác
– chính là cơ thể nàng.
Không thể
tranh giành cái không có, không hiện hữu được. Chính vì thế, lúc này, khi nàng
đã đi không trở lại, mọi kỷ niệm về nàng, suy nghĩ về nàng là của anh. Anh
không sợ nó mất đi, mà trái lại, anh lại thấy nó có nhiều hơn, đầy hơn. Nàng đã
bắt đầu một cuộc sống mới – trong anh.
Vậy cuộc sống
của nàng, có tuyệt vời hơn khi chết
không?
Sống một cuộc
sống yên bình, yêu thương và được tưởng niệm với tình cảm đẹp, không tàn phai với
năm tháng…Cuộc sống ấy có đáng được mơ ước không?
Sẽ là không
nếu những gì nàng để lại trong trí nhớ chỉ là nỗi căm hờn, sự mong muốn cái chết
sẽ đến với nàng nhiều lần, nàng có thể là lãnh tụ hư hỏng, tội phạm chiến tranh
hay gì gì.
Đối diện với
một cuộc sống mà mình sẽ không làm chủ, không điều khiển được, con người sẽ phải
làm gì? Trong lúc đang sống để chuẩn bị cho một cuộc sống sau khi họ đã ra đi?
Một câu hỏi
thú vị, chi phối cuộc sống của chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét